Việt Nam còn khoảng 9 triệu ha đất bị hoang hóa (chiếm khoảng 28% tổng diện tích lãnh thổ trên toàn quốc), trong đó có 5,06 triệu ha đất chưa áp dụng (Quyết định số 272/QĐ-TTg ngày 27/2/2007) và 2 triệu ha đất đang có được bị xuống cấp nặng.
Đó là chữ số do Văn phòng thực hiện Công ước chống sa mạc hóa của Liên hiệp quốc (UNCCD) tại Việt Nam thuộc Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông nghiệp cung cấp Nhân ngày Thế giới chống sa mạc hóa và khô hạn 17-6 năm nay.
Văn phòng UNCCD Việt Nam cho biết, độ phì nhiêu nhiêu của đất ở Việt Nam đang có nguy cơ bị giảm xuống hoặc bị xuống cấp nghiêm trọng do xói mòn, rửa trôi, đá ong hóa, chua mặn hóa. Tài nguyên rừng cũng bị suy giảm đáng kể. Nếu như năm 1943 Việt Nam có tỉ lệ che phủ của rừng là 43% thì sau nhiều nỗ lực vượt qua các lí lẽ mất rừng suốt 60 năm qua, tỉ lệ che phủ hiện nay mới chỉ là 37,6% (Số liệu công bố tháng mười hai-2006). Rừng bị mất đã nâng cao diện tích đất hoang hóa, ngụ ý sự giảm xuống đáng kể các hệ sinh thái, làm suy yếu thoái vùng đầu nguồn.
Việt Nam có sa mạc bộ phận, đó là các dải cát hẹp trải dài dọc theo bờ biển khu vực miền trung, tập trung ở 10 tỉnh từ đồng bằng Quảng Bình đến tỉnh Bình Thuận với diện tích khoảng 419.000 ha và ở đồng bằng sông Cửu Long với diện tích 43.000 ha.
Theo thống kê trên bản đồ của FAO và UNESCO, Việt Nam có khoảng 462.000 ha cát ven biển (chiếm khoảng 1,4% tổng diện tích tự nhiên toàn quốc) và 87.800 ha trong số này là các đụn cát, đồi cát lớn di động.
Trong gần 40 năm qua, quá trình hoang mạc hoá do cát di động rất nghiêm trọng. Mỗi năm có khoảng 10-20 ha đất cầy cấy bị lấn bởi cát di động. Ở các tỉnh duyên hải Nam Trung Bộ, thời tiết đặc biệt khô nóng vào mùa khô,
Công ước chống sa mạc hóa (UNCCD) được Liên hợp quốc phê chuẩn tại Paris ngày 17-6-1994 và có thể áp dụng vào từ ngày 26-12-1996. Đây là một trong ba hiệp định Rio về môi trường quan trọng nhất của Liên hợp quốc (UNCCD, UNFCCC, UNCBD). Cho đến nay, Công ước đã có gần 200 thành viên. Nhận thức rõ tư tưởnga quan trọng của Công ước, Việt Nam đã ký kết tham gia UNCCD ngày 25-8-1998 và nghi thức trở thành thành viên thứ 134 của UNCCD, vào ngày 23-11-1998. |
lượng mưa trung bình hàng năm ở một số nơi chỉ đạt khoảng 700 mm (vùng nóng hạn nhất là tỉnh Ninh Thuận và tỉnh Bình Thuận).
Theo Thông điệp của Tổng trợ lý Liên hiệp quốc Ban Ki-moon đưa ra trong ngày Thế giới chống sa mạc hóa và khô hạn, sa mạc hóa không chỉ là một thách thức quan trọng nhất về môi trường của thế giới mà còn là một trong những trở ngại chính nhằm mục tiêu bảo đảm các nhu cầtối tăm thiểu của nhân gian tại những vùng khô hạn. Sa mạc hóa đe dọa đến sức khỏe và cuộc sống của khoảng 1,2 tỷ người phía trên 100 dân tộc.
Phần lớn những người nghèo túng nhất trên thế giới cũng chính là những người chịu ảnh hưởng trực tiếp của nạn sa mạc hóa. Hai phần ba số người nghèo túng sống ở các vùng khô hạn, khoảng non bán sống ở vùng nông nghiệp nơi sự nghiền ngẫm thoái môi trường đang đe dọa đến sản xuất nông nghiệp mà đây chính là cái mà sinh kế của họ nương dựa vào.
Trái đất nóng lên sẽ nâng cao tổng số của các hiện tượng thời tiết quá khích (ví dụ: khô hạn, mưa lớn) sẽ gây ra những tác động to lớn đến các khu vực đất đang bị suy thoái. Điều này sẽ khiến cho diến biến sa mạc hóa trở nên nghiêm trọng hơn, nâng cao nguy cơ nghèo đói, di cư bắt buộc và đối lập tại các vùng chịu ảnh hưởng.
Tổng trợ lý LHQ kêu gọi, nhân ngày Thế giới chống sa mạc hóa và khô hạn chúng ta hãy cùng nhau chống lại nạn sa mạc hóa và biến đối khí hậu theo phương pháp lắp ghép và liên kết. Đây được xem như sau một phần của phương thức tiếp cận tổng hợp nhằm đạt được mục tiêu tiến triển vững vàng cho tất cả mọi người trên ;dương thế.
HỒNG VÂN