Hội đồng nghiên cứu y khoa của Đại học Cambridge (Anh) tuyển mộ 40 tình nguyện viên tham gia một thử nghiệm về hành vi vẽ nguệch ngoạc. Tất cả tình nguyện viên đều có chỉ số thông minh cao. Các nhà bác học cho họ nghe một bài phát biểu có thời lượng 2,5 phút. Nhóm nghiên cứu yêu cầu 20 tình nguyện viên vẽ lộn xộn trong lúc nghe.
Sau khi đoạn băng kết thúc, tình nguyện viên phải liệt kê tên người và tên địa danh được nhắc tới trong bài diễn thuyết. Tính trung bình thì số tên người mà nhóm vẽ nguệch ngoạc nhớ được là 7,5, trong khi chữ số đó ở nhóm không vẽ là 5,8.
“Khi phải làm một công việc chán ngắt, như nghe một bài giảng nhạt nhẽo hoặc tham gia một phiên họp mang tính mô hình, chúng ta có thể ngủ lơ mơ. Trạng thái mơ màng khiến chúng ta không thể tập trung vào nội dung nhận thức chính của sự kiện nên không thể nhớ tiểu tiết. Một thực hiện đơn giản, như vẽ lộn xộn ra giấy, có thể ngăn chặn trạng thái mơ màng và giúp chúng ta tập trung vào nhiệm vụ chính”, Jackie Andrade, giáo sư đa cảm của Đại học Plymouth (Anh), biện hộ.