Loạt ảnh về cách thế giới đối xử với nhau, hay bản chất của thành công dưới đây là những điều khiến chúng ta phải suy ngẫm.
Người giơ tay về phía bạn chưa chắc đã thực lòng muốn cứu bạn.
Đôi khi cuộc sống có du dương thoải mái hay không là dựa vào việc bạn lựa chọn con đường như thế nào.
Không cần bảo thủ phép tắc, dám sáng tạo mới có thể đánh bại đối thủ.
Phương hướng không đúng thì càng cố gắng càng khổ cực.
Nắm trong tay nhiều tài nguyên đến đâu tầm thường. Nếu bạn không có thể áp dụng thì vĩnh viễn không bao giờ là đủ.
Có một ngày, bạn cảm giác cuộc sống thật khổ cực, nhưng như vậy thì thành quả thu hái có thể sẽ rất to lớn.
Đến một ngày, cuộc sống của thế giới sẽ hoàn toàn trông cậy vào công nghệ.
Người nghèo khổ phải quỳ xuống phục tùng kẻ quyền quý và mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa.
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Sự thờ ơ lan dần trong cộng đồng khiến người ta không còn niềm tin.
Rừng xanh dần bị thế giới chuyển sang than chì.
Dù rừng là lá phổi xanh của thế giới nhưng điều đó cũng không ngăn cản được thế giới chặt phá để kiếm lợi.
Cuộc sống khốn khó của những người nghèo túng khổ.
Sự chênh lệch giàu nghèo, bóc lột là vấn nạn thời nào cũng có.
Con người tự lừa dối, mê hoặc đích thân trước tai họa mình gây ra.
Đến một ngày, thế giới sẽ chỉ còn sống với những thứ tự mình tạo ra.
Có những thứ không là gì với người này nhưng lại rất có giá trị với người khác.
Những công cụ công nghệ hiện đại do thế giới tạo ra sẽ hủy diệt môi trường sống của chính chúng ta.
Ngành ngành công nghiệp tiến lên đồng nghĩa với đi xuống cấp trầm trọng của môi trường sống. Đến một chốc nào đó, thay vì ăn hạt dẻ, loài sóc sẽ phải “mài răng” vào những quả vật bắn ra.
Liệu có còn tồn tại một tình bạn chân thành trong cuộc sống sum suê sự có thái độ khoa trương này?
Trong cuộc sống, không ai có được hạnh phúc trọn vẹn. Nếu những người phong phú có mơ ước mình có một gia đình yên ấm đầy tràn tình thương thì với người nghèo túng, giấc mơ một ngày được sung túc luôn thường trực.
Khoảng cách giàu nghèo tưởng xa lạ nhưng thực sự đang tồn tại ngay trong cuộc sống hàng ngày.
Sự thờ ơ trong xã hội ngày càng đáng sợ. Trước cái nguy của đồng loại, bao nhiêu người sẽ chìa ra cứu giúp, bao nhiêu người xa lạnh lùng đứng ngoài, thản nhiên với những “thành quả” họ kiếm được trên cái nguy ấy?
Những người muốn leo đến đỉnh cao của tri thức thường tìm đến sách còn những người chỉ muốn ăn sẵn, không chịu nghiên cứu thật giống như người “khuyết tật” tâm hồn.
Bài phát biểu hoa mĩ cũng trở thành thứ bỏ đi nếu phi thực hiện thiết thực.
Dù yêu một người thừa nữ đến mấy, người đàn ông vẫn luôn có một góc khuất cô độc trong tâm hồn mình.