Hawkin giống như mọi trẻ nhỏ lớn lên trong hạnh phúc, nhưng một điều bất hạnh đã đến với ông.
Mẹ hỏi ông xảy ra chuyện gì, ông nói chân tay tự nhiên không kiểm soát được. Nghe vậy mẹ rất lo liền đưa ông tới bệnh viện.
Sau 2 tuần theo dõi, thầy thuốc phát hiện Hawkin mắc một chứng bệnh rất kì lạ. Người mắc bệnh này sẽ dần mất đi khả năng vận động, cuối cùng thì ngay việc hít thở cũng không thực hiện được, loại bệnh này vô phương cứu chữa bệnh, thường thì chỉ kéo dài được hai, ba năm.
Cả nhà e sợ, Hawkin tỏ ra thất vọng, ông trở nên ít cười ít nói, ông không còn hứng thú với mọi công việc nữa. Cha đã chạy khắp nơi tìm thầy tìm thuốc hay, em trai và em gái lúc nào cũng ở bên ông. Thời gian trôi đi, cuộc sống cũng lặng lẽ trôi theo, Hawkin nhìn lên khoảng không đen lác đác vài ngôi sao chớp chớp những ánh mắt buồn. Hawkin nghĩ: “Mình còn rất bận bịu chưa làm, không thể tồi tệ hơn được nữa”. Bỗng nhiên ông cảm thấy nhẹ bẫng và như bừng tỉnh lại.
Những tháng năm sau đó, Hawkin đã dũng cảm đối mặt với với bệnh tật, kiên trì việc học và nghiên cứu. Không phải là như thầy thuốc nói, ông chỉ có thể sống được hai hay ba năm mà vẫn tiếp tục sống một cách ngođịnh cường.
Có một lần Hawkin ngẫu nhiên bị cảm lạnh, bắt đầu ho, thầy thuốc chẩn đoán phổi ông mắc phải bệnh nặng. Bác sĩ cho ông thở ô xy và nói với vợ ông: diến biến rất trở ngại, không có khả năng cứu được, vợ ông lặng lẽ khóc. Để cứu sống Hawkin bà đã điện thoại thoại cho thầy thuốc của Hawkin ở Anh, thầy thuốc cho rằng có thể vẫn còn một cách giải phẫu cắt khí quản cứu sống được Hawkin.
Như vậy, Hawkin làm phẫu thuật luôn cắt khí quản, ông lại một lần nữa lập kỳ tích thoát khỏi tử thần, nhưng ông không còn nói được nữa.
Để giúp Hawkin có thể giao tiếp được với mọi người, gia đình và bạn bè của ông nghĩ ra rất nhiều giai đoạn: Có người đưa cho ông phần mềm vi tính, để ông dùng máy tính thay lời nói của mình. Về sau lại có người lắp cho Hawkin một công cụ, nó biến lời nói trên màn hình máy tình của Hawkin thành âm thanh, Hawkin vô cùng vui sướng, ông không chỉ nói chuyện được với người khác mà vẫn còn thể viết sách qua máy tính. Cho dù một phút chỉ viết được 15 chữ thì Hawkin vẫn kiên trì hoàn thành công việc của mình.
Về sau sức khỏe của Hawkin ngày càng tồi tệ, nhưng chỉ cần tự tay còn vận động được là ông không cần sự giúp đỡ của người khác. Có lần bạn ông nhìn thấy ông đi lên tầng hai, cảm thấy kinh ngạc. Ông không tự đi được nhưng lại ở tầng hai, ông đã bám vào tay vịn thang gác, dùng sức của cánh tay đẩy mình lên từng bậc từng bậc một, phải mất rất nhiều thời gian ông mới lên được tầng hai.
Mọi người không thể nghĩ ra được trở ngại của Hawkin trong khi cuộc sống lớn chừng nào, càng không thể nghĩ ra được ông phải có nghị lực, dũng khí lớn đến chừng nào để chữa lại những trở ngại ấy. Lúc nào ông cũng bắt phải có người cư trú bên cạnh giúp ông, giúp ông dậy, ăn cơm, khi đọc sách cũng cần người lật trang.
Khó khăn như vậy nhưng Hawkin không từ chối cuộc sống, ông vẫn nghĩ phải tiếp tục những công việc mình yêu thích, hoàn thành công việc nghiên cứu của mình cho đến khi phải từ giã thế giới.
————————————
Trở lại: “Stephen Hawkin – Đứa trẻ hiếu kỳ“
Đón đọc: “Stephen Hawkin – Đòi lại công lý cho Galilê“