Cách đây 66 triệu năm, một đá vũ trụ vĩ đại xuống Trái đất và tẩy sạch 75% tồn tại trên hành tinh, chấm dứt luôn thời kỳ thống trị của loài khủng long… Nhưng trôi qua sau đó vẫn rất thú vị.
Và mặc dù đá vũ trụ khổng lồ đó đã gây ra một đợt tuyệt giống lớn, nhưng tồn tại dưới thềm đại dương nơi nó va chạm đã phục hồi chỉ trong chưa đầy 10 năm.
Thậm chí từ đó tạo nên một hệ sinh thái tiến lên mạnh mẽ trong 30.000 năm tiếp theo. Tốc độ hồi phục này nhanh hơn bất cứ hố đá vũ trụ nào khác trên hành tinh chúng ta.
Sự sống nhanh chóng hồi phục tại nơi tảng đá vũ trụ tiêu diệt phần đông tồn tại trên Trái đất cách đây 66 triệu năm – (Ảnh: PHYS.ORG).
Đó là phát hiện mới nhất của một nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Texas (Mỹ) đăng trên tạp chí Nature. Các nhà bác học sâu sắc ngạc nhiên do lâu nay người ta tưởng càng gần hố đá vũ trụ, tồn tại càng hồi phục chậm do ô nhiễm.
Lý thuyết đó tỏ vẻ đã lỗi thời. Bằng chứng mới gợi ý rằng nhịp độ hồi phục tồn tại trên Trái đất phụ thuộc chủ yếu vào các yếu tố bản địa – một phát đang có thể mang tư tưởnga đối với nhiều hệ môi trường đang chịu ảnh hưởng nặng bởi biến đổi khí hậu hiện tại.
“Chúng tôi phát hiện vết tích tồn tại trong hố đá vũ trụ có niên đại chỉ vài năm sau vụ va chạm. Đây là nhịp độ rất nhanh. Nó cho thấy tính khó dự báo của sự hồi phục nói chung” – nhà vật lý địa cầu Chris Lowery thuộc ĐH Texas nhận xét.
Các mẫu hóa thạch tí hon của một số loài tôm, trùng… là bằng chứng vững chắc nhất cho thấy cơ thể sống sinh đẻ tiến lên trong hố đá vũ trụ, và là chỉ dấu chung cho môi trường sống khi đó.
30.000 năm sau vụ va chạm tiêu diệt loài khủng long, một hệ sinh thái đã tiến lên rực rỡ ở khu vực hố đá vũ trụ. Sự hiện diện phong phú của cơ thể sống phù du đã hỗ trợ cho một cộng đồng cơ thể sống phong phú ở tầng nước mặt và thềm đại dương.
Một cách tương phản, ở các khu vực khác trên thế giới, bao gồm Bắc Đại phương tây và một số nơi thuộc Vịnh Mexico, tự nhiên phải mất đến 300.000 năm để hồi phục được như vậy. Các yếu tố ảnh hưởng có thể bao gồm dòng nước, tương tác giữa các cơ thể sống, tiềm năng của hốc sinh thái…
Có thể lấy ra điều gì từ phát hiện trên? Rằng sự hồi phục sau một thảm họa toàn cầu có thể mang tính bộ phận.